hẹn đẹp như mơ review

Hẹn đẹp mắt như mơ (tên cội là Giai Kỳ Như Mộng) là 1 trong những tác phẩm đỉnh cao trong số sáng tác của Phỉ vấp ngã Tư Tồn, đã cướp đi nước đôi mắt của biết bao độc giả. Nghe và đọc review của khá nhiều bạn thì đại khái tôi cũng biết được văn bản gambar lingkungan rumah bersih dan sehat kartun. Giai Kỳ Như Mộng - Phỉ Ngã Tư Tồn" />Có người từng hỏi tôi "Chính Đông và Giai Kỳ có còn cơ hội hay không?"Thật ra, tôi đọc "Hẹn đẹp như mơ" cách đây cũng rất lâu rồi, khi ấy cầm quyển sách với tên đề tựa "Hẹn đẹp như mơ" trên tay, cho dù biết rằng đây là câu chuyện tình yêu không được trọn vẹn của Nguyễn Chính Đông và Vưu Giai Kỳ, câu chuyện tình tay ba quá đổi mất mát."Hẹn đẹp như mơ" của Phỉ Ngã Tư Tồn là quyển sách mà tôi thích nhất. Không phải vì lời thề cảm động của nhân vật chính, không phải vì sự ra đi của Nguyễn Chính Đông, cũng không phải vì tấm lòng của Mạnh Hòa Bình, mà chính là vì sự chân thật trong câu chuyện này. Phỉ Ngã Tư Tồn đã cho tôi hiểu được, không có thứ gì là trọn vẹn, và Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông là một điển hình. Từ lúc đọc quyển sách này cho đến lúc một người bạn đưa quyển sách này cho tôi cũng đã nửa năm. Khi nghe lại câu chuyện này từ một người bạn, nước mắt không biết bao giờ đã rơi, tôi đã khóc, khóc cho một Nguyễn Chính Đông và một Vưu Giai Kỳ, khóc cho câu chuyện tình không có được hồi kết tốt đẹp của với tôi, dù rằng Chính Đông hay Giai Kỳ là người ra đi thì kết thúc vẫn sẽ như vậy. Sẽ có một người mãi mãi không còn tồn tại và một người phấn đấu thay cho tương lai của của bản thân và người còn lại. Nhưng Phỉ Ngã Tư Tồn chọn Chính Đông, tôi không hiểu vì sao. Nhưng khi gấp quyển sách lại, tôi chợt nhận ra, thì ra ai là người còn lại cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta có biết cách bắt đầu lại hay không?Bắt đầu là một chuyện rất khó, nhưng kết thúc lại càng khó đang xem Review hẹn đẹp như mơSự hạnh phúc ngày hôm nay của cô, chính là ở bên cạnh đang xem Review hẹn đẹp như mơNhưng anh lại không thể biết, cô cũng không muốn để anh biết."Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút."Cô biết anh không muốn để cho cô thấy, do đó luôn gật đầu, âm thầm rời Kỳ và Chính Đông quen nhau từ sự tình cờ, anh đến với cô vì trả thù cho người bạn thân Mạnh Hòa Bình, nhưng cuối cùng anh đã yêu cô. Anh đã thua cô. Anh nói cô diễn quá tốt khiến anh không thể nhận ra đâu là thật nhưng anh biết, tình cảm của anh dành cho cô là thật lòng. Anh chờ cô yêu anh giống như yêu Mạnh Hoàn Bình, nhưng đến khi cô yêu anh rồi anh lại không thể biết. Giai Kỳ cũng không muốn cho anh biết, cô muốn anh yên tâm ra thật là, Mạnh Hòa Bình là thanh xuân của cô. Còn Chính Đông là cả một sự hoài niệm, là tình yêu không được chắp cánh bay cao như những giấc mơ. Tôi cảm thấy, đây mới chính là hoài niệm, là kí ức luôn tồn tại trong chính Giai Kỳ. Cuối cùng, anh muốn cô yên tâm ra đi, cô cũng muốn anh yên tâm ra đi. Cả hai người họ đều muốn đối phương hạnh phúc nhưng cuối cùng lại làm đau cả bản thân Đông yêu cô, nhưng anh yêu bằng cách của riêng mình. Anh yêu trong sự chờ đợi, còn cô yêu trong thầm lặng. Chính Đông đi rồi, nhưng mà lúc Giai Kỳ đột nhiên quay đầu. Sẽ chợt phát hiện hình bóng của anh vẫn còn đâu đó trên thế giới muốn cô yên tâm, cô cũng muốn làm cho anh yên ra anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở đó, chỉ cần có quay đầu nhất định sẽ nhìn thấy luôn đợi thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được chữ anh mạnh mẽ lưu loát "Giai Kỳ, cuối củng cũng đợi được em về nhà"Anh nói "Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút."Thật ra, Nguyễn Chính Đông chưa hề rời xa Giai Kỳ. Tôi có thể nhìn thấy được hình ảnh Nguyễn Chính Đông luôn đứng ở nơi tòa nhà Kim Mậu, anh luôn ngẩng đầu nhìn ngắm pháo hoa rơi. Giai Kỳ từng nói, đẹp như vậy cô sẽ nhớ mãi, sẽ không quên. Từ đầu đến cuối, Chính Đông luôn ở nơi đó đợi Giai Kỳ, anh đợi đến kiếp sau cùng cô tiếp tục mối duyên này. Tôi cũng có thể thấy được, Giai Kỳ của ngày hôm đó ngồi ở trên máy bay luôn dõi theo anh. Chính Đông là như thế, Giai Kỳ là như thế, cho dù có thế nào họ cũng không hối Kỳ không thể nói, cô đã yêu anh. Bởi vì anh muốn cô yên tâm, cô cũng muốn anh yên tâm. Cô nghe theo lời anh rời đi, để anh có thể yên tâm rời khỏi thế gian. Thật ra, Giai Kỳ đều biết, chỉ là cô không muốn lấn sâu vào sự thật đó mà thôi, tôi hiểu tâm tư của Giai Kỳ, có đôi lúc cô sẽ nhìn thấy Nguyễn Chính Đông ở một nơi nào đó, ví như trong giấc mơ, ví như ở một nơi mà cô và anh đã đi qua. Nhiều năm qua đi, Giai Kỳ vì anh mà tiếp tục sống, cũng vì chính bản thân mình mà sống hạnh phúc. Vì đoạn tình cảm này mà yên yên ổn ổn chờ đợi anh. Vì lời hẹn ước 100 năm sau của họ mà mỉm yêu anh, có không thể nói. Thời gian qua đi, cô luôn ở đây nhưng Nguyễn Chính Đông lại không thể tiếp tục chờ đợi cô yêu anh, anh cho rằng từ đầu đến cuối cô đều yêu Mạnh Hòa Bình cho nên anh yên tâm rời xa cô, thế nên cô cũng muốn để anh an tâm rời xa thế giới này. Cả Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông đều muốn nhìn thấy đối phương được hạnh phúc, nhưng họ lại không biết như thế chính là làm đau đối lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô thật sự đã yêu năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài, mới học được cách kết thúc, bắt đầu yêu lại một anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cuối cùng, anh cho rằng người cô yêu không phải là anh, cho nên, anh yên tâm rời thế, cô làm cho anh yên tâm rời xa bản thân mình."Đến cuối cùng, em đã yêu anh, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi vì, em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh sẽ áy náy với anh sẽ cảm thấy có lỗi với em, sợ anh sẽ không yên tâm."Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm sẽ nhớ trăm năm của anh và nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bởi vì nếu cô đau lòng, vậy người yêu thương cô sẽ còn buồn hơn nhất định sẽ sống hạnh phúc, bất kể là lúc nào, ở đâu, đều sẽ hạnh đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh này, kiếp này, cô chầm chậm ngẩng đầu, kiếp này cô sẽ không cho pháp bản thân mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, sẽ đau lòng, cho nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, từng đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở nhất định sẽ sống hạnh phúc, yên yên ổn ổn, thể nghiệm tất cả những việc tốt đẹp nhất ở kiếp này, tất cả xúc cảm trong sinh sẽ sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, cho đến tận lúc anh, cười tươi từ nơi xa, cho đến tận lúc anh, nhất định đều phải sống này luôn náo nhiệt như thế. Giai Kỳ chưa từng hối hận, bởi vì khi cô quay đầu nhất định sẽ nhìn thấy anh mỉm cười với cô. Giống như sợi dây chuyền này luôn ở trên cổ, giống như anh luôn ở trong tim cô, chỉ cần quay đầu nhất định sẽ nhìn đừng cho rằng anh đợi emLà do anh chưa gặp được một người tốt thôiNếu mà gặp được, làm gì có chuyện đợi emNhưng Vưu Giai Kỳ, đã nhiều năm như vậy anh vẫn chưa tìm được người thứ hai như khoảng khắc sinh tử, hóa ra mới biết tất thảy chỉ như một giấc tình tựa thủy-Giai Kỳ như mộngTình mềm như nước-Hẹn đẹp như mơAnh đã dùng cả đời để đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ vẫn luôn luôn ở đó, chưa từng rời như chiếc nhẫn ấy, luôn kề sát con tim, luôn luôn ở vì cô không còn cách nào, giữ anh ở lại, bởi vì cô không kịp nói cho anh biết, cho nên, phải dùng đến cách này, đeo nhẫn lên cổ, để nó nằm sát con tim, cùng đập với con tim, với mạch máu, chỉ có như vậy, anh mới chưa từng rời xa, còn cô, chỉ có như vậy, chỉ như vậy, sẽ thay anh sống hết quãng đời không trọn vẹn có như vậy, đời này kiếp này, chưa từng rời ảnh chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền đeo trên cổ Giai Kỳ như chứng minh hai con người thật sự ở bên nhau. Giai Kỳ không còn cách nào nên mới đành hèn mọn như thế, dè đặt như thế. Cuối cùng, mới có cảm giác anh luôn ở bên cạnh yêu không nhất thiết phải là bên nhau thiên trường địa cửu. Thời gian thích hợp để gặp một người tri kỷ đã là hạnh phúc, thời gian thích hợp để gặp một người thích là hạnh phúc trọn thêm Xe Mitsubishi Jolie Có Tốt Không? Những Đặc Điểm Nổi Bật Của Dòng Xe Này"Gặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh phúcGặp đúng người, sai thời điểm là Bi thươngGặp sai người, đúng thời điểm là Bất lựcGặp sai người, sai thời điểm là Thê lương."Hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo chiếc nhẫn thay cho mặt dây chuyền, với lí do tay trái đeo đã đeo nhẫn kết hôn, tay phải làm việc, vì thế, đeo lên dây chuyền để gần lần cô thở là mỗi lần cô sống cho cả ước vọng của cả cô và anh, sống cho một cuộc đời không trọn vẹn của Nguyễn Chính có hình ảnh của chồng Giai Kỳ, chỉ có đứa con tên là Kỷ Niệm. Cho đến cuối cùng, Giai Kỳ vẫn sống, vẫn bắt đầu cuộc sống mới, với một người chồng mới, không phải là Mạnh Hòa câu chuyện là một sự hồn nhiên đầy bi kịch, bởi vì cả nước mắt và nụ cười cùng song hành với nhau. Kết thúc luôn dựa vào cái bóng của duyên phận, mà đời người luôn bị bao trùm bởi cái bóng khổng lồ chọn lần thứ nhất là yêu Nguyễn Chính chọn lần thứ hai là không nói cho Nguyễn Chính Đông biết tình yêu khi anh chết rồi, cô vẫn lựa chọn lên máy bay như mong ước của anh. Càng quay đầu, càng đau thương. Nếu đã có cơ hội gặp lại nhau ở một trăm năm sau thì sao lại phải đau thương cho một lần chia cắt nhất Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ lồng vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ... Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm...Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Đông-Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một Đông-Giai Kỳ, tình yêu như trò đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy luôn đợi Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng... cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh... nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anhAnh nói “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.”Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh.…Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm sẽ nhớ mãiMột trăm năm của anh và côNhư ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng!Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa Bình!Anh nói anh đợi cô, bao lâu anh cũng đợi, anh sẽ mãi mãi ở bên cô, giống như thiên sứ luôn bảo vệ cho cô. Anh nói ngay cả khi trái tim anh ngừng đập, anh vẫn mãi yêu cô, ko phải anh rời bỏ cô, anh chỉ là hóa thành ngôi sao bắc đẩu trên bầu trời kia, vĩnh viễn dõi theo cô, vĩnh viễn bảo vệ cô, vĩnh viễn chúc phúc cho cô, ước hẹn của anh đối với cô 100 năm không đổi. Cô hẹn anh trong kiếp lai sinh, anh nhất định phải sớm đến tìm cô, để tình yêu của họ bắt đầu một lần nữa, cô nói cô sẽ luôn ở nơi mà anh vẫn biết, cô đợi anh ở đó, đợi anh đến cùng cô nối tiếp mối duyên Chính Đông, Vưu Giai Kỳ, Mạnh Hòa Bình. Tất cả họ đều chưa từng hối hận, cho dù có kiếp sau vẫn sẽ như lúc bắt đầu. Cho dù là kẻ đến trước, người đến sau nhưng họ vẫn yêu hết mình, không phân trải qua mất đi, không biết đó là trân quý; không mất mà phục hồi, không hiểu là đau dù là Giai Kỳ lựa chọn Nguyễn Chính Đông hay Mạnh Hòa Bình thì cuối cùng người kia vẫn sẽ tổn thương. Thế nên, Phỉ Ngã Tư Tồn đã lựa chọn để Chính Đông ra đi, không còn cách nào khác cho câu chuyện ba người này nên cái kết thúc này đã được cho là trọn ơn Phỉ Ngã Tư Tồn đã viết ra câu chuyện cảm động như thế. Nhờ vào câu chuyện này tôi đã sống không chỉ vì chính bản thân mình mà còn vì những người luôn yêu thương tôi và cả những người ghét tôi. Tác Phẩm Hẹn Đẹp Như Mơ Giai Kỳ Như Mộng Tác giả Phi Ngã Tư Tồn. Thể loại Hiện đại, SE. Số chương 28 Tình trạng Đã xuất bản. * * *​ Câu chuyện "mềm tựa như nước, đẹp tựa như mơ" của Mạnh Hòa Bình, Vưu Giai Kỳ, Nguyễn Chính Đông đã trở lại một lần nữa trong lòng những độc giả yêu mến ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn. Hẹn đẹp như mơ tên gốc là Giai Kỳ Như Mộng là một tác phẩm đỉnh cao trong các sáng tác của Phỉ Ngã Tư Tồn, đã lấy đi nước mắt của biết bao độc giả. Câu chuyện bắt đầu bằng tình tiết Giai Kỳ gặp Chính Đông, rồi lần giở về quá khứ - về mối tình mà Giai Kỳ luôn giấu trong sâu thẳm trái tim – mối tình với Mạnh Hòa Bình. Có một thời, cô và Mạnh Hòa Bình cứ tưởng rằng chỉ cần yêu nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể xóa đi mọi khoảng cách về giai cấp, gia đình.. Nhưng hóa ra không phải vậy, hóa ra sự kiên quyết, cố gắng ấy đã khiến Giai Kỳ mất nhiều hơn là được Người cha hết lòng thương yêu đã không còn, người yêu cô – Mạnh Hòa Bình chịu khổ sở, bỏ lỡ tương lai vì cô.. Để giữ sự tôn nghiêm cho bản thân mình, Giai Kỳ lựa chọn ra đi. Cứ tưởng thời gian sẽ lặng lẽ trôi qua, có thể sống một cuộc đời bình thường qua ngày qua tháng, nhưng Nguyễn Chính Đông đã bước vào đời cô. Nếu Mạnh Hòa Bình ấm áp và dịu dàng bao nhiêu thì Nguyễn Chính Đông lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Anh đến với Giai Kỳ, rồi lại chủ động rời xa cô. Đúng lúc đó, Mạnh Hòa Bình trở về. Giai Kỳ phát hiện Chính Đông và Hòa Bình có mối quan hệ thân thiết với nhau.. Sau bao năm, Hòa Bình vẫn đợi chờ cô. Sau bao năm, tình cảm ấy vẫn chưa thôi cháy trong cô. Và cũng sau bao năm, đã có một Chính Đông xuất hiện trong cuộc đời cô * * * Có lẽ đến lúc này tôi viết bài review này đã là quá muộn, nhà xuất bản cũng đã ra truyện được một thời gian rất dài thì tôi giờ mới lặng lẽ ngồi giữa một đêm đông giá rét viết những lời review này. Đây là một câu chuyện tình buồn, một câu chuyện tình mang một kết thúc mở. Tôi đã đọc truyện đến mòn gáy, lật lật giở giở không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc! Ám ảnh! Không giống như sự ám ảnh day dứt như trong truyện Tân Di Ổ, mà là sự đau lòng, đau cho từng nhân vật, đau! Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ đan vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ.. Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.. Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu một thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ. Hòa Bình cùng Giai Kỳ đã cùng hẹn ước xây dựng một ngôi nhà trong mơ của họ. Đã có lúc Giai Kỳ chênh vênh trong mối tình với Chính Đông, đã có lúc cô mệt mỏi, đã có lúc cô tìm đến ngôi "nhà" đó. Giai Kỳ cũng như biết bao cô gái khác, tình yêu không thể nói bỏ là có thể bỏ, không thể nói hết là có thể hết. Cũng như Mạnh Hòa Bình đã nói "Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gặp được, làm gì có chuyện đợi em. Nhưng Vưu Giai Kỳ, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em". Dao động, luyến tiếc, nhưng rồi cuối cùng Giai Kỳ cũng nhận ra được tình cảm của Chính Đông. Không ồn ào, không mãnh liệt, mà lại rất sâu sắc, luôn luôn chở che cho cô. Anh hiểu cô, hiểu nơi nào là "nhà" của cô. Nếu như Mạnh Hòa Bình cho rằng 'nhà' là ngôi nhà trong mơ Hòa Bình với cô từng hẹn ước, thì Chính Đông lại coi nơi ở của cô với bố trong bao năm là 'nhà'. Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát "Giai Kỳ, cuối cùng anh đã đợi được em về nhà". Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một đời. Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như trò chơi đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được nữa. Thật ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy anh. Anh luôn đợi cô. Chính Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng.. cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh.. Nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều ấy. "Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh". Anh nói "Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút." Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh. * * * Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một người. Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cô. Chính Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổi. Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm. Cô sẽ nhớ mãi.. Một trăm năm của anh và cô. Như ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con người. Cứ như thế, những nhân vật Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông cứ xoay vòng quanh đầu tôi, rồi một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng, họ đã đi sâu vào trong trái tim mình."Tình mềm tựa nước Hẹn đẹp như mơ"​ Một câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng! Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông của tôi, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa Bình. * * * Chỉnh sửa cuối 22 Tháng hai 2020 hẹn đẹp như mơ phỉ ngã tư tồn review truyện Câu chuyện “mềm tựa như nước, đẹp tựa như mơ” của Mạnh Hòa Bình, Vưu Giai Kỳ, Nguyễn Chính Đông đã trở lại một lần nữa trong lòng những độc giả yêu mến ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn. Bạn đang xem Hẹn đẹp như mơ review Thể loại Hiện đại, trạng Đã xuất bởi Linh Tran -fb/hoinhieuchuGiới thiệuCâu chuyện “mềm tựa như nước, đẹp tựa như mơ” của Mạnh Hòa Bình, Vưu Giai Kỳ, Nguyễn Chính Đông đã trở lại một lần nữa trong lòng những độc giả yêu mến ngòi bút của Phỉ Ngã Tư đẹp như mơ tên gốc là Giai Kỳ Như Mộng là một tác phẩm đỉnh cao trong các sáng tác của Phỉ Ngã Tư Tồn, đã lấy đi nước mắt của biết bao độc chuyện bắt đầu bằng tình tiết Giai K­­­­ỳ gặp Chính Đông, rồi lần giở về quá khứ - về mối tình mà Giai Kỳ luôn giấu trong sâu thẳm trái tim – mối tình với Mạnh Hòa Bình. Có một thời, cô và Mạnh Hòa Bình cứ tưởng rằng chỉ cần yêu nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể xóa đi mọi khoảng cách về giai cấp, gia đình… Nhưng hóa ra không phải vậy, hóa ra sự kiên quyết, cố gắng ấy đã khiến Giai Kỳ mất nhiều hơn là được người cha hết lòng thương yêu đã không còn, người yêu cô – Mạnh Hòa Bình chịu khổ sở, bỏ lỡ tương lai vì cô… Để giữ sự tôn nghiêm cho bản thân mình, Giai Kỳ lựa chọn ra tưởng thời gian sẽ lặng lẽ trôi qua, có thể sống một cuộc đời bình thường qua ngày qua tháng, nhưng Nguyễn Chính Đông đã bước vào đời Mạnh Hòa Bình ấm áp và dịu dàng bao nhiêu thì Nguyễn Chính Đông lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Anh đến với Giai Kỳ, rồi lại chủ động rời xa cô. Đúng lúc đó, Mạnh Hòa Bình trở về. Giai Kỳ phát hiện Chính Đông và Hòa Bình có mối quan hệ thân thiết với nhau…Sau bao năm, Hòa Bình vẫn đợi chờ bao năm, tình cảm ấy vẫn chưa thôi cháy trong cũng sau bao năm, đã có một Chính Đông xuất hiện trong cuộc đời côXem thêm Tại Sao Bạn Không Nên Đi Xem Phim 3D Là Gì, Sự Khác Nhau Của Phim 3D Và 4DXem thêm Hướng Dẫn Chơi Mu Việt Nam, Mu Việt Nam Cách Làm Mạnh Trang BịCó lẽ đến lúc này tôi viết bài review này đã là quá muộn, Keichan đã đăng truyện này lên blog của chị rất lâu, nhà xuất bản cũng đã ra truyện được một thời gian rất dài thì tôi giờ mới lặng lẽ ngồi giữa một đêm đông giá rét viết những lời review này, viết cho một cuốn truyện Trung Quốc đầu tiên tôi mua về nhà đặt trên kệ là một câu chuyện tình buồn, một câu chuyện tình mang một kết thúc đã đọc truyện đến mòn gáy, lật lật giở giở không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc! Ám ảnh! Không giống như sự ám ảnh day dứt như trong truyện Tân Di Ổ, mà là sự đau lòng, đau cho từng nhân vật, đau!Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ đan vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ… Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm…Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu một thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ. Hòa Bình cùng Giai Kỳ đã cùng hẹn ước xây dựng một ngôi nhà trong mơ của họ. Đã có lúc Giai Kỳ chênh vênh trong mối tình với Chính Đông, đã có lúc cô mệt mỏi, đã có lúc cô tìm đến ngôi “nhà” đó. Giai Kỳ cũng như biết bao cô gái khác, tình yêu không thể nói bỏ là có thể bỏ, không thể nói hết là có thể hết. Cũng như Mạnh Hòa Bình đã nói “Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gắp được, làm gì có chuyện đợi em. Nhưng Vưu Giai Kỳ, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em”.Dao động, luyến tiếc, nhưng rồi cuối cùng Giai Kỳ cũng nhận ra được tình cảm của Chính Đông. Không ồn ào, không mãnh liệt, mà lại rất sâu sắc, luôn luôn chở che cho cô. Anh hiểu cô, hiểu nơi nào là “nhà” của cô. Nếu như Mạnh Hòa Bình cho rằng nhà’ là ngôi nhà trong mơ Hòa Bình với cô từng hẹn ước, thì Chính Đông lại coi nơi ở của cô với bố trong bao năm là nhà’.Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát “Giai Kỳ, cuối cùng anh đã đợi được em về nhà”.Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một Đông – Giai Kỳ, tình yêu như trò chơi đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy luôn đợi Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng… cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh… Nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều ấy.“Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh”.Anh nói “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.”Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh.…Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổiAnh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm sẽ nhớ trăm năm của anh và ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con như thế, những nhân vật Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông cứ xoay vòng quanh đầu tôi, rồi một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng, họ đã đi sâu vào trong trái tim mình.“Tình mềm tựa nướcHẹn đẹp như mơ”Một câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng!Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông của tôi, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa kết thúc rồi, vậy mà sao cứ đau lòng mãi không thôi!Review byThiênDung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105Thể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam chính thâm tình, SEĐộ dài 28 chươngTình trạng Hoàn edit - đã xuất bản*****Mình đã đọc được ở đâu đó một câu nói thế này “Khi thời điểm không đứng về phía bạn, cho dù bạn cố chấp, mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Bởi vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã định trước phần nhiều là thất bại.” Tình yêu của Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông là một mối nhân duyên như thế. Ngay từ lúc bắt đầu họ đã biết rõ sẽ chẳng đi đến đâu, thế nhưng vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào Giai Kì đã dành cho Mạnh Hòa Bình cả tuổi thanh xuân. Ngày ấy, với suy nghĩ giản đơn của tuổi trẻ, họ đã tin rằng tình yêu của họ sẽ có thể vượt qua mọi rào cản, một lòng tin tưởng vào lời hứa trọn đời trọn kiếp. Tình yêu của họ rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp tựa một giấc mơ. Mạnh Hòa Bình vì Giai Kỳ mà cãi nhau với gia đình, chấp nhận làm những công việc vất vả khó khăn để được ở bên cô. Cứ ngỡ rằng họ sẽ nên duyên vợ chồng thì sóng gió ập cha mà Giai Kì yêu thương nhất ngã bệnh rồi qua đời. Trước đó, mẹ của Hòa Bình đã đến gặp ông. Lúc lâm chung, ông chỉ có thể nói với Giai Kì một từ “Không…”. Chỉ có thế, nhưng cô hiểu, ông muốn cô rời xa Hòa Bình, giữ cho bản thân chút tôn nghiêm còn sót lại. Một mối tình đẹp như mơ đã khép lại như Kì đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai khác, cho đến khi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời cô. Chính Đông là một công tử hào hoa phong nhã, cũng là bạn chí cốt của Hòa Bình. Nhiều năm về trước, khi anh vẫn còn đang du học ở nước ngoài thì Hòa Bình gọi đến. Chính Đông vẫn nhớ rất rõ, qua điện thoại Hòa Bình đã khóc, đó là lần đầu tiên anh thấy Hòa Bình khóc. Hôm ấy, Giai Kì đã nói lời chia tay với Hòa Đông vốn định tán tỉnh để Giai Kì yêu anh, sau đó vứt bỏ cô, như cái cách mà cô đã làm với Mạnh Hoà Bình năm đó. Để rồi chẳng biết từ bao giờ, anh đã trót nhớ thương người con gái mà anh cho là không có gì đặc biệt ấy. Chính Đông đã từng bước bước vào trái tim Giai Kì nhưng anh chẳng nhận ra điều đó mà lại nhầm tưởng rằng cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình. Cho đến tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh thanh thản ra đi, mang theo suy nghĩ rằng Giai Kì chẳng hề yêu nhân vật nam chính của Phỉ Ngã Tư Tồn thường được xây dựng với cách thể hiện tình yêu rất đặc biệt. Điển hình như Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển theo cách ích kỉ đến độc đoán trong “Không kịp nói yêu em” hay Lí Thừa Ngân với tình yêu đầy toan tính trong “Đông Cung”. Nhưng Nguyễn Chính Đông không giống như một câu nói của anh cứ khiến mình ám ảnh mãi không thôi “Giai Kì, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu anh, may mà anh vẫn còn kịp để cho em có được hạnh phúc của riêng mình.’’ Anh yêu Giai Kì bằng một tình yêu đơn thuần, giản dị mà sâu sắc, mãnh liệt mà thầm lặng, cũng như cái cách Mạnh Hòa Bình âm thầm chờ đợi, cầu mong Giai Kì được hạnh phúc. “Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ mãi đợi em”. Giai Kì thật may mắn khi có hai người đàn ông ưu tú yêu cô như Giai Kì luôn nghĩ rằng những điều quá tốt đẹp không hợp với cô, vì cô luôn đánh mất tất cả, như người cha của cô, như Mạnh Hòa Bình, như Nguyễn Chính Đông. Có lẽ vì thế, cô luôn ép bản thân mình phải kiên cường, kiên cường đến cố chấp, dũng cảm đến ngốc nghếch, như Chính Đông đã nói “Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra anh cũng chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình để bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ cần em hạnh phúc”.Vưu Giai Kì và Mạnh Hòa Bình, là tình yêu đúng thời điểm nhưng sai Kì yêu Hòa Bình khi cô vẫn còn là một thiếu nữ vô tư, cô trao cho anh trái tim với một tình yêu trọn vẹn. Cô yêu anh nồng nàn và say đắm, yêu anh theo cách mãnh liệt đến cố chấp của tuổi trẻ. Thế nhưng với Giai Kì, có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, đó là tình thân và lòng tự trọng, vậy nên cô đã rời xa anh, khép lại một mối tình đẹp nhưng dang Giai Kì và Nguyễn Chính Đông, là tình yêu đúng người nhưng sai thời Kì gặp Chính Đông khi cô đã trưởng thành, khi trái tim cô đã chằng chịt những tổn thương, khi trong lòng cô vẫn còn vấn vương bóng hình của một người con trai khác. Ban đầu, Giai Kì ở bên Chính Đông có lẽ là do cảm kích vì anh đã luôn giúp đỡ cô. Để rồi cô yêu anh một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chẳng nhận ra, để đến khi nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Căn bệnh ung thư gan của anh đã ở giai đoạn là con người cao ngạo, anh không muốn để cô nhìn thấy giây phút anh ra đi, anh cầu xin cô hãy rời xa anh, chấp nhận tác thành cho cô và Mạnh Hòa Bình. Đến cuối đời, ước nguyện duy nhất của anh là cô sẽ được hạnh phúc. Còn Giai Kì, cô sẽ không bao giờ cho anh biết được rằng cô cũng yêu anh, để anh có thể yên tâm bước tiếp cuộc hành trình của Hòa Bình là mối tình đầu đẹp đẽ, còn Nguyễn Chính Đông là mối tình cuối khắc cốt ghi tâm.“Phút cuối cùng, em đã yêu anh, em lại vĩnh viễn không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi”.“Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.” Phỉ Ngã Tư Tồn là mẹ đẻ của nhiều tác phẩm bi tình làm mưa làm gió trên mạng xã hội cũng như giới văn học Trung Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản thì có tới 7 tác phẩm được chuyển thể thành phim, điều này chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của “Mẹ Phỉ”. Một trong những đỉnh cao của Phỉ Ngã Tư Tồn là Hẹn đẹp như mơ”Hẹn đẹp như mơ” với tên gốc là “Giai Kỳ Như Mộng”Một câu chuyện dịu dàng và đầy xúc yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời của Giai Kỳ một cách lạ xé giữa quá khứ và thực tại, giữa tình yêu và sự cao thượng, giữa hận thù và tin yêu, Giai Kỳ đã chọn lựa điều gì để có thể đem lại hạnh phúc cho mình và những người mình yêu?Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ”… Một áng văn dịu dàng vô tận của Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn không thể bỏ qua. Mở đầu tác phẩm là việc gặp gỡ tình cờ của Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông. Tiếp đó, lần theo dấu vết thời gian tìm về một đoạn ký ức đau thương trong quá khứ về mối tính dang dở, khắc cốt ghi tâm của Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình vốn được nàng chôn sâu trong tận đáy lòng.“Anh luôn đợi em, còn em, sẽ dùng cả đời này để nhớ anh.” – Vưu Giai KỳCó lẽ đến lúc này tôi viết bài review này đã là quá muộn, nhà xuất bản cũng đã ra truyện được một thời gian rất dài thì tôi giờ mới lặng lẽ ngồi giữa một đêm đông giá rét viết những lời review này, viết cho một cuốn truyện Trung Quốc đầu tiên tôi mua về nhà đặt trên kệ là một câu chuyện tình buồn, một câu chuyện tình mang một kết thúc đã đọc truyện đến mòn gáy, lật lật giở giở không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc!Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ đan vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ… Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm… Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu một thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ. Hòa Bình cùng Giai Kỳ đã cùng hẹn ước xây dựng một ngôi nhà trong mơ của họ. Đã có lúc Giai Kỳ chênh vênh trong mối tình với Chính Đông, đã có lúc cô mệt mỏi, đã có lúc cô tìm đến ngôi “nhà” đó. Giai Kỳ cũng như biết bao cô gái khác, tình yêu không thể nói bỏ là có thể bỏ, không thể nói hết là có thể hết. Cũng như Mạnh Hòa Bình đã nói“Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gắp được, làm gì có chuyện đợi em. Nhưng Vưu Giai Kỳ, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em”Dao động, luyến tiếc, nhưng rồi cuối cùng Giai Kỳ cũng nhận ra được tình cảm của Chính Đông. Không ồn ào, không mãnh liệt, mà lại rất sâu sắc, luôn luôn chở che cho cô. Anh hiểu cô, hiểu nơi nào là “nhà” của cô. Nếu như Mạnh Hòa Bình cho rằng nhà’ là ngồi nhà trong mơ Hòa Bình với cô từng hẹn ước, thì Chính Đông lại coi nơi ở của cô với bố trong bao năm là nhà’“Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát “Giai Kỳ, cuối cùng anh đã đợi được em về nhà”Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một xin phép được trích đoạn ngoại truyện vào đây, để thấy đó là món quà giàu cảm xúc kết thúc một cuốn sách thật buồnKỷ Niệm“……đã từng sống ở đây……….cở sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước……..”Bời vì cách quá xa, giọng nói giảng giải hơi đứt quãng, tất cả những đứa trẻ đều nắm bàn tay bé nhỏ của nhau, vì là học sinh lớp 1, lần đầu tiên tham gia hoạt động như thế này, nên rất hưng phấn, rõ ràng là không kìm được cứ tranh luận cứ ồn ào không ngừng. Bời vì trật tự rất tốt, dần dần cũng theo kịp người giới thiệu đi về phía trước.“Kỷ Niệm!” Một đứa bé trai không kìm được quay đầu lại trách móc “Cậu giẫm vào chân tớ rồi………..”“Xin lỗi nhé………….”Kỷ Niệm là một đứa bé gái, đôi mắt to nhấp nháy, giống như là hai quả nho mọng nước “Triệu Tiểu Vĩ, tớ không cố ý.”Đứa vé trai toét miệng cười “Không sao.”Nhưng Kỷ Niệm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn bức ảnh đen trắng trên tường một cách chăm chú “Chiếc nhẫn này mẹ tớ cũng có một cái.”“Cái gì hả?” Đầu Triều Tiểu Vị kề sát lại gần, Kỷ Niệm chỉ cho cậu ấy xem “Chiếc nhẫn vàng trên tay cô này nè.”Những bức ảnh cũ dán chằng chịt khắp tường, bức đó là lớn nhất, thiếu nữ với mái tóc ngắn mỉm cười nhìn vào ống kính, khoan thai ngồi ở đó, hai tay đan vào nhau tự nhiên, lộ ra chiếc nhẫn có kiểu dáng đặc biệt đó. Cả bức ảnh đã bị nhuốm màu lờ mờ ố vàng của thời gian, nhưng từng chi tiết nhỏ vẫn rất rõ nét, ngay cả hoa văn khắc trên chiếc nhẫn đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cách tấm kính chắn, hai đứa trẻ nhỏ bé nhón chân lên, nỗ lực muốn nhìn rõ hơn nữa, cho nên chiếc mũi của hai đứa bé dính vào mặt tấm kính, đè bẹp xuống.“Mẹ tớ có một cái.” Kỷ Niệm nói nghiêm túc “Giống y hệt ấy.”“Đây là di vật văn hóa,” Triệu Tiểu Vĩ lắc đầu nói “Cái của mẹ cậu chắc chắn là mua sau này. Di vật văn hóa không có bán, đều là của quốc gia.”Kỷ Niệm lại nhón chân lên nhìn lúc lâu, giọng nói khẳng định “Cái của mẹ tớ thật sự giống y hệt cái này, tớ nhìn nhiều lần rồi mà. Nhưng mẹ không đeo trên tay, mẹ buộc vào một sợi dây đỏ, đeo lên cổ.”Triệu Tiểu Vĩ nói “Nhưng tớ thấy các cô khác còn cả cô giáo Trương, đều đeo nhẫn trên tay mà, sao mẹ cậu lại đeo nó trên cổ hả?”Câu hỏi đó đúng là hỏi khó Kỷ Niệm rồi, cô bé mở to mắt nghĩ một lúc, cuối cùng nhụt chí “Tớ không biết.”“Mấy học trò ở phía sau,” Cô giáo dẫn đoàn cuối cùng đã phát hiện ra hai đứa trẻ đang nói chuyện thì thầm.“Triệu Tiểu Vĩ, Kỷ Niệm, đừng để tụt lại phía sau, đến đây, bắt kịp đoàn.”Hai đứa trẻ trả lời một tiếng, lập tức chạy theo đuổi kịp các bạn cùng động của buổi chiều chỉ là thăm quan cơ sở giáo dục chủ nghĩa yêu nước, sau khi chiếc xe của trường đưa những đứa trẻ về trường, cũng đã sắp là lúc tan học, về phòng học điểm danh xong đúng lúc tiếng chuông tan học vang trường toàn là phụ huynh đến đón con về, Kỷ Niệm vừa nhìn đã nhận ra mẹ, gọi giòn tan “Mẹ ơi!” Xách cặp xách chạy như bay đến. Mẹ của cô bé cười ôm chầm lấy cô bé, sau đó dắt tay cô đến bãi đỗ xe, Kỷ Niệm mở cửa xe vứt cặp xách vào ghế sau, bản thân mình lại ngồi vào ghế phụ bên cạnh mẹ, người đi lại trên cả con đường đa phần đều là những đứa trẻ tan học về, bên đường lại là xe đón học sinh, trong chốc lát dường như bị tắc nghẽn, mẹ của cô vừa chậm chậm quay đầu xe, vừa cười nghe con gái kể chuyện hôm nay ở học sinh đi qua đường ở phía đầu đường nườm nợp không ngớt, do đó dừng xe lại, yên lặng chờ đợi. Con gái vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sợi dây màu đỏ nho nhỏ đó trên cổ mẹ, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi lúc chiều mà Triệu Tiểu Vĩ nói, không kìm được hỏi “Mẹ ơi, sao mẹ lại buộc chiếc nhẫn đó vào sợi dây, đeo lên cổ ạ? Những cô khác đều đeo trên tay mà.”Mẹ cô bé sững sờ một lát, mới nói “Bởi vì…….bởi vì trên tay mẹ đã đeo nhẫn kết hôn rồi.”“Ồ!” Kỷ Niệm cười tươi “Con biết rồi. Nhưng mẹ cũng có thể đeo trên tay phải mà.”Mẹ cô bé kiên nhẫn giải thích cho Kỷ Niệm “Bởi vì tay phải cả ngày phải làm rất nhiều việc, đeo nhẫn sẽ không tiện, có thể bị vướng vào đồ, giống như đồng hồ của chúng ta vậy, đều là đeo trên cổ tay trái.”“Mẹ, còn nữa…….” Giọng nói oang oang của Kỷ Niệm nhẹ nhàng như ngọc “Hôm nay con thấy một chiếc nhẫn y hệt cái của mẹ, là ở trong nhà kỷ niệm cũ, trên tường có một bức ảnh rất lớn, người ở trên bức ảnh đó đeo một chiếc nhẫn y hệt của mẹ……..”Hoàng hôn mùa hè, mặt trời dần dần lặn xuống phía sau những khe hở giữa các tòa nhà cao tầng, dường như trái đất ngừng chuyển động, chỉ trong một giây đó, tất cả ngừng lại, chỉ có đầu óc trống rỗng, sau đó, trong giây lát sự nhớ nhưng dâng trào như thủy này, kiếp này, cô chầm chậm ngẩng đầu, kiếp này cô sẽ không cho phép mình rơi lệ nữa, bởi vì có một người, anh ấy sẽ đau sẽ sống thật tốt, sống hạnh phúc, yên ổn sống nốt kiếp này, phải thể nghiệm tất cả hạnh phúc, bởi vì, anh sẽ biết, anh sẽ đau lòng, cho nên, cô càng phải sống thật tốt, khiến cho bản thân mình sống hạnh phúc, sống tốt từng ngày, từng giờ, từng đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở nhất định sẽ sống hạnh phuc, yên yên ổn ổn, thể nghiệm一一tất cả những việc tốt đẹp nhất của kiếp này, tất cả xúc cảm trong sinh sẽ sống tốt từng ngày, từng giờ, từng phút, cho đến tận lúc anh, cười tươi từ nơi xa, cho đến tận lúc anh, nhất định đều phải xe cuối cùng chầm chậm lướt đi, vững vàng lái qua đường, không lâu sau chuyển vào đường chính, hòa vào dòng người cuồn cuộn.“Mẹ, chúng ta đến sân bay à?”“Đúng thế, đến lúc chúng ta đến sân bay, cha con chắc cũng xuống máy bay rồi.”Kỷ Niệm vui mừng hứng khởi “Mẹ ơi, mẹ đoán xem lần này cha sẽ đem quà gì về cho con? Cha không có sáng tạo gì cả, có khi lại là búp bê cũng nên……….”Tác giả không nói cha của đứa trẻ Kỉ Niệm là ai, nhưng người đọc chúng ta cảm nhận được, không phải Nguyễn Chính Đông, càng không phải Mạnh Hòa Bình, cái kết này có lẽ là cái kết trọn vẹn nhất cho mối tình dang dở đeo bám ba con Đông – Giai Kỳ, tình yêu như trò chơi đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy luôn đợi Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng… cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh… Nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anhAnh nói “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.”Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh.…Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổiAnh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm sẽ nhớ mãiMột trăm năm của anh và côNhư ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con như thế, những nhân vật Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông cứ xoay vòng quanh đầu tôi, rồi một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng, họ đã đi sâu vào trong trái tim câu chuyện dịu dàng và đầy xúc yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời của Giai Kỳ một cách lạ xé giữa quá khứ và thực tại, giữa tình yêu và sự cao thượng, giữa hận thù và tin yêu, Giai Kỳ đã chọn lựa điều gì để có thể đem lại hạnh phúc cho mình và những người mình yêu?Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.“Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ”… Một áng văn dịu dàng vô tận của Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn không thể bỏ thực sự có thể, toàn tâm toàn ý yêu một người đến sau, khi mà trong tim đã từng cómột tình yêu khắc cốt ghi tâm?. . .Thực tại và Quá khứ đan xen từng phần với nhauMộng mà như thật ~ Thật mà như mộngRốt cuộc khi quay đầu nhìn lại, mở mắt ra cũng chỉ là quãng thời gian đẹp tựa như mơ mà thôi. . .Có một trích đoạn trong “Phong thả đình trú” như thế nàyỞ sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòngỞ đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởiỞ đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúcỞ sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ.——————–Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn – Dịch giả KeichanTình mềm tựa nước Hẹn đẹp như mơMột câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng!Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông của tôi, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa BìnhĐã kết thúc rồi, vậy mà sao cứ đau lòng mãi không thôi! 743 views Câu chuyện “mềm tựa như nước, đẹp tựa như mơ” của Mạnh Hòa Bình, Vưu Giai Kỳ, Nguyễn Chính Đông đã trở lại một lần nữa trong lòng những độc giả yêu mến ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn. Thể loại Hiện đại, SE. Tình trạng Đã xuất bản. Review bởi Linh Tran – fb/hoinhieuchu Giới thiệu Câu chuyện “mềm tựa như nước, đẹp tựa như mơ” của Mạnh Hòa Bình, Vưu Giai Kỳ, Nguyễn Chính Đông đã trở lại một lần nữa trong lòng những độc giả yêu mến ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn. Hẹn đẹp như mơ tên gốc là Giai Kỳ Như Mộng là một tác phẩm đỉnh cao trong các sáng tác của Phỉ Ngã Tư Tồn, đã lấy đi nước mắt của biết bao độc giả. Câu chuyện bắt đầu bằng tình tiết Giai K­­­­ỳ gặp Chính Đông, rồi lần giở về quá khứ – về mối tình mà Giai Kỳ luôn giấu trong sâu thẳm trái tim – mối tình với Mạnh Hòa Bình. Có một thời, cô và Mạnh Hòa Bình cứ tưởng rằng chỉ cần yêu nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể xóa đi mọi khoảng cách về giai cấp, gia đình… Nhưng hóa ra không phải vậy, hóa ra sự kiên quyết, cố gắng ấy đã khiến Giai Kỳ mất nhiều hơn là được người cha hết lòng thương yêu đã không còn, người yêu cô – Mạnh Hòa Bình chịu khổ sở, bỏ lỡ tương lai vì cô… Để giữ sự tôn nghiêm cho bản thân mình, Giai Kỳ lựa chọn ra đi. Cứ tưởng thời gian sẽ lặng lẽ trôi qua, có thể sống một cuộc đời bình thường qua ngày qua tháng, nhưng Nguyễn Chính Đông đã bước vào đời cô. Nếu Mạnh Hòa Bình ấm áp và dịu dàng bao nhiêu thì Nguyễn Chính Đông lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Anh đến với Giai Kỳ, rồi lại chủ động rời xa cô. Đúng lúc đó, Mạnh Hòa Bình trở về. Giai Kỳ phát hiện Chính Đông và Hòa Bình có mối quan hệ thân thiết với nhau… Sau bao năm, Hòa Bình vẫn đợi chờ cô. Sau bao năm, tình cảm ấy vẫn chưa thôi cháy trong cô. Và cũng sau bao năm, đã có một Chính Đông xuất hiện trong cuộc đời cô Có lẽ đến lúc này tôi viết bài review này đã là quá muộn, Keichan đã đăng truyện này lên blog của chị rất lâu, nhà xuất bản cũng đã ra truyện được một thời gian rất dài thì tôi giờ mới lặng lẽ ngồi giữa một đêm đông giá rét viết những lời review này, viết cho một cuốn truyện Trung Quốc đầu tiên tôi mua về nhà đặt trên kệ sách. Đây là một câu chuyện tình buồn, một câu chuyện tình mang một kết thúc mở. Tôi đã đọc truyện đến mòn gáy, lật lật giở giở không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc! Ám ảnh! Không giống như sự ám ảnh day dứt như trong truyện Tân Di Ổ, mà là sự đau lòng, đau cho từng nhân vật, đau! Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ đan vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ… Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm… Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu một thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ. Hòa Bình cùng Giai Kỳ đã cùng hẹn ước xây dựng một ngôi nhà trong mơ của họ. Đã có lúc Giai Kỳ chênh vênh trong mối tình với Chính Đông, đã có lúc cô mệt mỏi, đã có lúc cô tìm đến ngôi “nhà” đó. Giai Kỳ cũng như biết bao cô gái khác, tình yêu không thể nói bỏ là có thể bỏ, không thể nói hết là có thể hết. Cũng như Mạnh Hòa Bình đã nói “Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gắp được, làm gì có chuyện đợi em. Nhưng Vưu Giai Kỳ, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em”. Dao động, luyến tiếc, nhưng rồi cuối cùng Giai Kỳ cũng nhận ra được tình cảm của Chính Đông. Không ồn ào, không mãnh liệt, mà lại rất sâu sắc, luôn luôn chở che cho cô. Anh hiểu cô, hiểu nơi nào là “nhà” của cô. Nếu như Mạnh Hòa Bình cho rằng nhà’ là ngôi nhà trong mơ Hòa Bình với cô từng hẹn ước, thì Chính Đông lại coi nơi ở của cô với bố trong bao năm là nhà’. Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát “Giai Kỳ, cuối cùng anh đã đợi được em về nhà”. Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một đời. Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như trò chơi đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được nữa. Thật ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy anh. Anh luôn đợi cô. Chính Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng… cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh… Nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều ấy. “Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh”. Anh nói “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.” Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu anh. … Nhiều năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một người. Nhưng anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho cô. Chính Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổi Anh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm năm. Cô sẽ nhớ mãi. Một trăm năm của anh và cô. Như ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con người. Cứ như thế, những nhân vật Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông cứ xoay vòng quanh đầu tôi, rồi một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng, họ đã đi sâu vào trong trái tim mình. “Tình mềm tựa nước Hẹn đẹp như mơ” Một câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng! Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông của tôi, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa Bình. Đã kết thúc rồi, vậy mà sao cứ đau lòng mãi không thôi! Review by Thiên Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105 Thể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam chính thâm tình, SE Độ dài 28 chương Tình trạng Hoàn edit – đã xuất bản ***** Mình đã đọc được ở đâu đó một câu nói thế này “Khi thời điểm không đứng về phía bạn, cho dù bạn cố chấp, mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Bởi vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã định trước phần nhiều là thất bại.” Tình yêu của Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông là một mối nhân duyên như thế. Ngay từ lúc bắt đầu họ đã biết rõ sẽ chẳng đi đến đâu, thế nhưng vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Vưu Giai Kì đã dành cho Mạnh Hòa Bình cả tuổi thanh xuân. Ngày ấy, với suy nghĩ giản đơn của tuổi trẻ, họ đã tin rằng tình yêu của họ sẽ có thể vượt qua mọi rào cản, một lòng tin tưởng vào lời hứa trọn đời trọn kiếp. Tình yêu của họ rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp tựa một giấc mơ. Mạnh Hòa Bình vì Giai Kỳ mà cãi nhau với gia đình, chấp nhận làm những công việc vất vả khó khăn để được ở bên cô. Cứ ngỡ rằng họ sẽ nên duyên vợ chồng thì sóng gió ập đến. Người cha mà Giai Kì yêu thương nhất ngã bệnh rồi qua đời. Trước đó, mẹ của Hòa Bình đã đến gặp ông. Lúc lâm chung, ông chỉ có thể nói với Giai Kì một từ “Không…”. Chỉ có thế, nhưng cô hiểu, ông muốn cô rời xa Hòa Bình, giữ cho bản thân chút tôn nghiêm còn sót lại. Một mối tình đẹp như mơ đã khép lại như thế. Giai Kì đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai khác, cho đến khi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời cô. Chính Đông là một công tử hào hoa phong nhã, cũng là bạn chí cốt của Hòa Bình. Nhiều năm về trước, khi anh vẫn còn đang du học ở nước ngoài thì Hòa Bình gọi đến. Chính Đông vẫn nhớ rất rõ, qua điện thoại Hòa Bình đã khóc, đó là lần đầu tiên anh thấy Hòa Bình khóc. Hôm ấy, Giai Kì đã nói lời chia tay với Hòa Bình. Chính Đông vốn định tán tỉnh để Giai Kì yêu anh, sau đó vứt bỏ cô, như cái cách mà cô đã làm với Mạnh Hoà Bình năm đó. Để rồi chẳng biết từ bao giờ, anh đã trót nhớ thương người con gái mà anh cho là không có gì đặc biệt ấy. Chính Đông đã từng bước bước vào trái tim Giai Kì nhưng anh chẳng nhận ra điều đó mà lại nhầm tưởng rằng cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình. Cho đến tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh thanh thản ra đi, mang theo suy nghĩ rằng Giai Kì chẳng hề yêu anh. Các nhân vật nam chính của Phỉ Ngã Tư Tồn thường được xây dựng với cách thể hiện tình yêu rất đặc biệt. Điển hình như Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển theo cách ích kỉ đến độc đoán trong “Không kịp nói yêu em” hay Lí Thừa Ngân với tình yêu đầy toan tính trong “Đông Cung”. Nhưng Nguyễn Chính Đông không giống như vậy. Có một câu nói của anh cứ khiến mình ám ảnh mãi không thôi “Giai Kì, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu anh, may mà anh vẫn còn kịp để cho em có được hạnh phúc của riêng mình.’’ Anh yêu Giai Kì bằng một tình yêu đơn thuần, giản dị mà sâu sắc, mãnh liệt mà thầm lặng, cũng như cái cách Mạnh Hòa Bình âm thầm chờ đợi, cầu mong Giai Kì được hạnh phúc. “Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ mãi đợi em”. Giai Kì thật may mắn khi có hai người đàn ông ưu tú yêu cô như thế. Vưu Giai Kì luôn nghĩ rằng những điều quá tốt đẹp không hợp với cô, vì cô luôn đánh mất tất cả, như người cha của cô, như Mạnh Hòa Bình, như Nguyễn Chính Đông. Có lẽ vì thế, cô luôn ép bản thân mình phải kiên cường, kiên cường đến cố chấp, dũng cảm đến ngốc nghếch, như Chính Đông đã nói “Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra anh cũng chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình để bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ cần em hạnh phúc”. Vưu Giai Kì và Mạnh Hòa Bình, là tình yêu đúng thời điểm nhưng sai người. Giai Kì yêu Hòa Bình khi cô vẫn còn là một thiếu nữ vô tư, cô trao cho anh trái tim với một tình yêu trọn vẹn. Cô yêu anh nồng nàn và say đắm, yêu anh theo cách mãnh liệt đến cố chấp của tuổi trẻ. Thế nhưng với Giai Kì, có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, đó là tình thân và lòng tự trọng, vậy nên cô đã rời xa anh, khép lại một mối tình đẹp nhưng dang dở. Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông, là tình yêu đúng người nhưng sai thời điểm. Giai Kì gặp Chính Đông khi cô đã trưởng thành, khi trái tim cô đã chằng chịt những tổn thương, khi trong lòng cô vẫn còn vấn vương bóng hình của một người con trai khác. Ban đầu, Giai Kì ở bên Chính Đông có lẽ là do cảm kích vì anh đã luôn giúp đỡ cô. Để rồi cô yêu anh một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chẳng nhận ra, để đến khi nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Căn bệnh ung thư gan của anh đã ở giai đoạn cuối. Anh là con người cao ngạo, anh không muốn để cô nhìn thấy giây phút anh ra đi, anh cầu xin cô hãy rời xa anh, chấp nhận tác thành cho cô và Mạnh Hòa Bình. Đến cuối đời, ước nguyện duy nhất của anh là cô sẽ được hạnh phúc. Còn Giai Kì, cô sẽ không bao giờ cho anh biết được rằng cô cũng yêu anh, để anh có thể yên tâm bước tiếp cuộc hành trình của mình. Mạnh Hòa Bình là mối tình đầu đẹp đẽ, còn Nguyễn Chính Đông là mối tình cuối khắc cốt ghi tâm. “Phút cuối cùng, em đã yêu anh, em lại vĩnh viễn không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi”. “Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.” Thể loại Hiện đại, trạng Đã xuất bởi Linh Tran – fb/hoinhieuchuCâu chuyện “mềm tựa như nước, đẹp tựa như mơ” của Mạnh Hòa Bình, Vưu Giai Kỳ, Nguyễn Chính Đông đã trở lại một lần nữa trong lòng những độc giả yêu mến ngòi bút của Phỉ Ngã Tư đẹp như mơ tên gốc là Giai Kỳ Như Mộng là một tác phẩm đỉnh cao trong các sáng tác của Phỉ Ngã Tư Tồn, đã lấy đi nước mắt của biết bao độc chuyện bắt đầu bằng tình tiết Giai K­­­­ỳ gặp Chính Đông, rồi lần giở về quá khứ – về mối tình mà Giai Kỳ luôn giấu trong sâu thẳm trái tim – mối tình với Mạnh Hòa Bình. Có một thời, cô và Mạnh Hòa Bình cứ tưởng rằng chỉ cần yêu nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể xóa đi mọi khoảng cách về giai cấp, gia đình… Nhưng hóa ra không phải vậy, hóa ra sự kiên quyết, cố gắng ấy đã khiến Giai Kỳ mất nhiều hơn là được người cha hết lòng thương yêu đã không còn, người yêu cô – Mạnh Hòa Bình chịu khổ sở, bỏ lỡ tương lai vì cô… Để giữ sự tôn nghiêm cho bản thân mình, Giai Kỳ lựa chọn ra tưởng thời gian sẽ lặng lẽ trôi qua, có thể sống một cuộc đời bình thường qua ngày qua tháng, nhưng Nguyễn Chính Đông đã bước vào đời Mạnh Hòa Bình ấm áp và dịu dàng bao nhiêu thì Nguyễn Chính Đông lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Anh đến với Giai Kỳ, rồi lại chủ động rời xa cô. Đúng lúc đó, Mạnh Hòa Bình trở về. Giai Kỳ phát hiện Chính Đông và Hòa Bình có mối quan hệ thân thiết với nhau…Sau bao năm, Hòa Bình vẫn đợi chờ bao năm, tình cảm ấy vẫn chưa thôi cháy trong cũng sau bao năm, đã có một Chính Đông xuất hiện trong cuộc đời côCó lẽ đến lúc này tôi viết bài review này đã là quá muộn, Keichan đã đăng truyện này lên blog của chị rất lâu, nhà xuất bản cũng đã ra truyện được một thời gian rất dài thì tôi giờ mới lặng lẽ ngồi giữa một đêm đông giá rét viết những lời review này, viết cho một cuốn truyện Trung Quốc đầu tiên tôi mua về nhà đặt trên kệ là một câu chuyện tình buồn, một câu chuyện tình mang một kết thúc đã đọc truyện đến mòn gáy, lật lật giở giở không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc! Ám ảnh! Không giống như sự ám ảnh day dứt như trong truyện Tân Di Ổ, mà là sự đau lòng, đau cho từng nhân vật, đau!Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông, ba nhân vật, số phận của họ đan vào nhau. Họ yêu thương nhau, nhường nhịn, nhưng cũng đầy chấp nhất, vì mong muốn đối phương hạnh phúc mà làm tổn thương chính bản thân mình. Ai cũng có một mối tình đầu để nhớ… Ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm…Mạnh Hòa Bình, anh là mối tình đầu, là hoài niệm của Giai Kỳ. Anh đại diện cho tình yêu một thời mãnh liệt và đau khổ, liên quan đến sự tự trọng của cha con Giai Kỳ. Hòa Bình cùng Giai Kỳ đã cùng hẹn ước xây dựng một ngôi nhà trong mơ của họ. Đã có lúc Giai Kỳ chênh vênh trong mối tình với Chính Đông, đã có lúc cô mệt mỏi, đã có lúc cô tìm đến ngôi “nhà” đó. Giai Kỳ cũng như biết bao cô gái khác, tình yêu không thể nói bỏ là có thể bỏ, không thể nói hết là có thể hết. Cũng như Mạnh Hòa Bình đã nói “Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gắp được, làm gì có chuyện đợi em. Nhưng Vưu Giai Kỳ, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em”.Dao động, luyến tiếc, nhưng rồi cuối cùng Giai Kỳ cũng nhận ra được tình cảm của Chính Đông. Không ồn ào, không mãnh liệt, mà lại rất sâu sắc, luôn luôn chở che cho cô. Anh hiểu cô, hiểu nơi nào là “nhà” của cô. Nếu như Mạnh Hòa Bình cho rằng nhà’ là ngôi nhà trong mơ Hòa Bình với cô từng hẹn ước, thì Chính Đông lại coi nơi ở của cô với bố trong bao năm là nhà’.Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát “Giai Kỳ, cuối cùng anh đã đợi được em về nhà”.Chính Đông – Giai Kỳ, tình yêu như hoa như mộng, phảng phất như pháo hoa trên bầu trời, rất đẹp nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Có đẹp như thế mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ trọn cả một Đông – Giai Kỳ, tình yêu như trò chơi đuổi bắt, đến khi Giai Kỳ nhận ra thì Chính Đông đã không còn đợi được ra, anh luôn ở đó, từ đầu đến cuối anh đều ở nơi đó, chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ có thể nhìn thấy luôn đợi Đông luôn nghĩ Giai Kỳ đã không kịp yêu anh, nhưng… cô đã yêu, giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng toàn bộ sức lực để yêu anh… Nhưng anh cũng đã không còn cơ hội để biết được điều ấy.“Qua thời gian lâu như vậy, cô mới biết, hóa ra đã sớm từ thời khắc đó, cô gặp được anh”.Anh nói “Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút.”Cô lại không thể nói, thật ra cô đã gặp anh, trong lúc anh đợi cô, cô đã thật sự yêu năm nay, cô dùng khoảng thời gian rất dài rất dài mới học được kết thúc, mới học được bắt đầu yêu lại một anh lại không thể ở đó, anh lại không có thời gian cho Đông – Giai Kỳ, lời hứa tình yêu trăm năm không đổiAnh và cô giao hẹn một trăm năm, cô sẽ không thay đổi, cô sẽ nhớ mãi, nhớ mãi, một trăm sẽ nhớ trăm năm của anh và ai đó đã nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở. Đau xót ăn mòn trái tim con như thế, những nhân vật Hòa Bình, Giai Kỳ, Chính Đông cứ xoay vòng quanh đầu tôi, rồi một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng, họ đã đi sâu vào trong trái tim mình.“Tình mềm tựa nướcHẹn đẹp như mơ”Một câu chuyện đẹp, đẹp đến đau lòng!Tạm biệt, tạm biệt Chính Đông của tôi, tạm biệt Giai Kỳ, tạm biệt Hòa kết thúc rồi, vậy mà sao cứ đau lòng mãi không thôi!Thể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam chính thâm tình, SEĐộ dài 28 chươngTình trạng Hoàn edit – đã xuất bản*****Mình đã đọc được ở đâu đó một câu nói thế này “Khi thời điểm không đứng về phía bạn, cho dù bạn cố chấp, mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Bởi vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã định trước phần nhiều là thất bại.” Tình yêu của Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông là một mối nhân duyên như thế. Ngay từ lúc bắt đầu họ đã biết rõ sẽ chẳng đi đến đâu, thế nhưng vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào Giai Kì đã dành cho Mạnh Hòa Bình cả tuổi thanh xuân. Ngày ấy, với suy nghĩ giản đơn của tuổi trẻ, họ đã tin rằng tình yêu của họ sẽ có thể vượt qua mọi rào cản, một lòng tin tưởng vào lời hứa trọn đời trọn kiếp. Tình yêu của họ rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp tựa một giấc mơ. Mạnh Hòa Bình vì Giai Kỳ mà cãi nhau với gia đình, chấp nhận làm những công việc vất vả khó khăn để được ở bên cô. Cứ ngỡ rằng họ sẽ nên duyên vợ chồng thì sóng gió ập cha mà Giai Kì yêu thương nhất ngã bệnh rồi qua đời. Trước đó, mẹ của Hòa Bình đã đến gặp ông. Lúc lâm chung, ông chỉ có thể nói với Giai Kì một từ “Không…”. Chỉ có thế, nhưng cô hiểu, ông muốn cô rời xa Hòa Bình, giữ cho bản thân chút tôn nghiêm còn sót lại. Một mối tình đẹp như mơ đã khép lại như Kì đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai khác, cho đến khi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời cô. Chính Đông là một công tử hào hoa phong nhã, cũng là bạn chí cốt của Hòa Bình. Nhiều năm về trước, khi anh vẫn còn đang du học ở nước ngoài thì Hòa Bình gọi đến. Chính Đông vẫn nhớ rất rõ, qua điện thoại Hòa Bình đã khóc, đó là lần đầu tiên anh thấy Hòa Bình khóc. Hôm ấy, Giai Kì đã nói lời chia tay với Hòa Đông vốn định tán tỉnh để Giai Kì yêu anh, sau đó vứt bỏ cô, như cái cách mà cô đã làm với Mạnh Hoà Bình năm đó. Để rồi chẳng biết từ bao giờ, anh đã trót nhớ thương người con gái mà anh cho là không có gì đặc biệt ấy. Chính Đông đã từng bước bước vào trái tim Giai Kì nhưng anh chẳng nhận ra điều đó mà lại nhầm tưởng rằng cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình. Cho đến tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh thanh thản ra đi, mang theo suy nghĩ rằng Giai Kì chẳng hề yêu nhân vật nam chính của Phỉ Ngã Tư Tồn thường được xây dựng với cách thể hiện tình yêu rất đặc biệt. Điển hình như Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển theo cách ích kỉ đến độc đoán trong “Không kịp nói yêu em” hay Lí Thừa Ngân với tình yêu đầy toan tính trong “Đông Cung”. Nhưng Nguyễn Chính Đông không giống như một câu nói của anh cứ khiến mình ám ảnh mãi không thôi “Giai Kì, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu anh, may mà anh vẫn còn kịp để cho em có được hạnh phúc của riêng mình.’’ Anh yêu Giai Kì bằng một tình yêu đơn thuần, giản dị mà sâu sắc, mãnh liệt mà thầm lặng, cũng như cái cách Mạnh Hòa Bình âm thầm chờ đợi, cầu mong Giai Kì được hạnh phúc. “Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ mãi đợi em”. Giai Kì thật may mắn khi có hai người đàn ông ưu tú yêu cô như Giai Kì luôn nghĩ rằng những điều quá tốt đẹp không hợp với cô, vì cô luôn đánh mất tất cả, như người cha của cô, như Mạnh Hòa Bình, như Nguyễn Chính Đông. Có lẽ vì thế, cô luôn ép bản thân mình phải kiên cường, kiên cường đến cố chấp, dũng cảm đến ngốc nghếch, như Chính Đông đã nói “Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra anh cũng chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình để bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ cần em hạnh phúc”.Vưu Giai Kì và Mạnh Hòa Bình, là tình yêu đúng thời điểm nhưng sai Kì yêu Hòa Bình khi cô vẫn còn là một thiếu nữ vô tư, cô trao cho anh trái tim với một tình yêu trọn vẹn. Cô yêu anh nồng nàn và say đắm, yêu anh theo cách mãnh liệt đến cố chấp của tuổi trẻ. Thế nhưng với Giai Kì, có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, đó là tình thân và lòng tự trọng, vậy nên cô đã rời xa anh, khép lại một mối tình đẹp nhưng dang Giai Kì và Nguyễn Chính Đông, là tình yêu đúng người nhưng sai thời Kì gặp Chính Đông khi cô đã trưởng thành, khi trái tim cô đã chằng chịt những tổn thương, khi trong lòng cô vẫn còn vấn vương bóng hình của một người con trai khác. Ban đầu, Giai Kì ở bên Chính Đông có lẽ là do cảm kích vì anh đã luôn giúp đỡ cô. Để rồi cô yêu anh một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chẳng nhận ra, để đến khi nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Căn bệnh ung thư gan của anh đã ở giai đoạn là con người cao ngạo, anh không muốn để cô nhìn thấy giây phút anh ra đi, anh cầu xin cô hãy rời xa anh, chấp nhận tác thành cho cô và Mạnh Hòa Bình. Đến cuối đời, ước nguyện duy nhất của anh là cô sẽ được hạnh phúc. Còn Giai Kì, cô sẽ không bao giờ cho anh biết được rằng cô cũng yêu anh, để anh có thể yên tâm bước tiếp cuộc hành trình của Hòa Bình là mối tình đầu đẹp đẽ, còn Nguyễn Chính Đông là mối tình cuối khắc cốt ghi tâm.“Phút cuối cùng, em đã yêu anh, em lại vĩnh viễn không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi”.“Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.”

hẹn đẹp như mơ review