hai con người một cuộc đời

Cây có hiểu vì sao. Chim thường kéo về làm tổ. Và em như cụm lan mọc. Từ những cành cổ thụ già kia! Và tôi vẫn nhớ hoài một loài cây. Sống gần nhau thân mới thẳng. Có một cây là có rừng. Và rừng sẽ lên xanh rừng giữ đất quê hương! Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, Bất ngờ về ứng cử viên dẫn đầu cuộc thi thú cưng được yêu thích nhất nước Mỹ. Hai con chó, một con ngựa, một con bò và một con dê đang tranh cử 'Thú cưng được yêu thích nhất nước Mỹ'. Một con ngựa, một con bò, một con dê và hai con chó đang chạy đua để giành danh 9.5K Lượt thích, 65 Bình luận. Video TikTok từ Tiểu Cư Sĩ (@tvn_tieucusi): "Có người nói một đời sao dài quá Bởi khổ đau đay nghiến họ từng ngày Người lại nói một đời sao ngắn quá Chưa làm gì đã hóa hạt bụi bay Người trân quý từng phút giây còn thở Kẻ dửng dưng đem sinh mệnh rẫy ruồng Tôi ngồi tiếc đoá Hai Con Người, Một Cuộc Đời Chương 2: Yêu thầm Mân Thạc đi tán gái, Lộc Hàm ngồi ngốc ở đây cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng là lần đầu tới quán bar, cậu đứng lên bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Cuộc đời mệt mỏi triền miên, cớ sao cứ gặp lũ điên thế này Dép không chỉ để mang, mà còn để phang những đứa ngang tàng và chảnh chọe. Những status hài hước, bá đạo nhất khiến bạn cười sảng. (Ảnh: Internet) Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng. Rượu là chất lỏng ko màu, có mùi, có vị… gambar lingkungan rumah bersih dan sehat kartun. Hiểu lầm cởi bỏ, loại tình cảm yêu thương lại dấy lên, tra công hối hận không thôi, dùng trăm phương nghìn kế để một lần nữa có thể ôm mỹ nhân về nhà… Hai Con Người Một Cuộc Đời"/>HAI CON NGƯỜI MỘT CUỘC ĐỜITác giả Vạn SắcThể loại Hiện đại đô thị, H cao, 1×1, trá hình Tra công x Tiện thụ, Ngược tâm, HEVăn ánMột lần say rượu, hắn cùng người đàn ông mình thầm yêu mười năm lên giường. Sau khi tỉnh lại lại bị hiểu lầm là MB call boy, một ký kết bao dưỡng làm cho hai người bắt đầu cuộc sống cùng nhau, cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà trả giá hết thảy, lại bởi vì một chút hiểu lầm bị người đàn ông này không chút lưu tình đuổi ra khỏi đang đọc 2 con người 1 cuộc đờiHiểu lầm cởi bỏ, loại tình cảm yêu thương lại dấy lên, tra công hối hận không thôi, dùng trăm phương nghìn kế để một lần nữa có thể ôm mỹ nhân về nhà…Văn án gần như đã tóm tắt hết tình tiết chính của bộ truyện này rồi ý. Nếu bàn về nội dung, thì mình sẽ không bao giờ có ý định giới thiệu bộ truyện này cho các bạn đâu, vì nội dung ẻm quá bình thường, thuộc kiểu máo chó ngược lên ngược xuống, tra công tiện thụ -> tiện thụ tâm như tro tàn -> tra công biến trung khuyển theo đuổi mỹ nhân về nhà, motip cực kinh điển. Nhưng nếu đặt trong tâm thế muốn gặm thịt mặn mặn, thì Hai Con Người Một Cuộc Đời lại là một bộ H văn khá được á. Đây là một trong những bộ H dài hơi mà mình khá thích, kiểu H nhiều, nhưng đa phần các cảnh đều được tác giả miêu tả khá kích thích nên không khiến mình quá mở đầu bằng cảnh chia tay mối tình 5 năm của Quan Long và Ngô Lâm. Quan Long sau đó đau khổ + say rượu, đã tình cờ lên giường cùng Khải Văn - vừa là cấp dưới, lại vừa là người yêu đơn phương Quan Long cả chục năm ròng. Sau khi tỉnh dậy, Quan Long lầm tưởng Khải Văn là MB, nên đã ngỏ lời muốn bao dưỡng cậu. Khải Văn đã tính giải thích rõ ràng, nhưng đứng trước đắn đo “nếu không phải là MB, thì mình làm sao có cơ hội được ở cạnh ảnh”, cuối cùng Khải Văn đã đồng ý mối quan hệ bao dưỡng thêm Hướng Dẫn Tải Và Cài Đặt Garena 100% Thành Công, Garena Pc, Mobile2/3 cảnh tiếp theo là những màn H khá nóng bỏng giữa Quan Long và Khải Văn, bên cạnh đó cũng đan xen những khoảnh khắc Quan Long dần dần rơi vào lưới tềnh với Khải Văn vì cậu nấu ăn rất rất ngon, lại ngoan ngoãn, nhu thuận, biết cách chiều chuộng lòng có một điều vẫn còn lấn cấn mãi trong lòng Quan Long, đó là thân phận MB của cậu. Hơn nữa, về sau Ngô Lâm lại hồi tâm chuyển ý, quay về muốn nối lại chuyện tình xưa với Quan Long. Lúc này, dù yêu cách mấy, Khải Văn vẫn quyết rời xa, không muốn tiếp tục mối quan hệ dây dưa với Quan Long nữa. Thế là, một màn thụ bỏ đi, tiểu công tỉnh ngộ, bắt đầu truy thê về nhà cực kỳ quen thuộc đã diễn nên, như mình nói, nội dung bộ này quá bình thường, thật sự không có gì đặc sắc để làm bạn phải “á, ố” khi đọc cả. Nhưng nếu thuộc về seriesH văn thì khá okie, tác giả viết ổn, bạn edit cũng khá mượt, các cảnh H đều khiến mình rất ưng v Tuy độ dài đến 194 chương, nhưng mỗi chương khá ngắn, gặm loáng một buổi tối là xong, mn nhảy thử đi nhóe TN Omega Giả Làm Nam Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo – có một Alpha giữ còn coi trọng zin tiết hơn cả Omega" loading="lazy"/> Omega Giả Làm Nam Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo – có một Alpha giữ còn coi trọng zin tiết hơn cả OmegaMotif tình một đêm rồi bỏ trốn, lại kèm thêm từ khóa Thượng Tướng Thô Bạo khiến cho người nhìn vào cứ tưởng đây là một đam mỹ ngược. Nhưng không hề, ở đây chúng ta chỉ có tấu hài và cơm chó. ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ========Edit JaddyThể loại hiện đại đô thị, H cao, 1x1, trá hình tra công x tiện thụ, ngược tâm, vật Ngô Thế Huân - Lộc HàmRượu say dễ loạn tinh, vào một ngày hắn say rượu đã lên giường với người đàn ông mà hắn thầm thương trộm nhớ mười đáng buồn là sau khi tỉnh dậy hắn bị người kia hiểu lầm là trai bao, cũng bắt đầu một hợp đồng bao dưỡng được ký kết giữa hai người về sống cùng cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà trả giá hết thảy, lại bởi vì một chút hiểu lầm bị người đàn ông này không chút lưu tình đuổi ra khỏi lầm cởi bỏ, loại tình cảm yêu thương lại dấy lên, tra công hối hận không thôi, dùng trăm phương nghìn kế để một lần nữa có thể ôm mỹ nhân về nhà… “Thế Huân chờ một chút! Quan Lâm cậu ta còn đang ở trong phòng cấp cứu…” Lộc Hàm nhanh dừng lại cước bộ, ngăn lại Thế Huân đang muốn rời đi.“Nhưng mà…” Thế Huân đau lòng Lộc Hàm bị Quan mẫu tùy ý hạ nhục, ánh mắt bất mãn hướng nhìn về phía Quan mẫu.“Em không sao. Chờ xác định Quan Lâm không có việc gì, chúng ta mới đi được không!?” Lộc Hàm lắc đầu, thấp giọng cầu xin Thế Huân.“Được rồi…” Thế Huân thở dài, vốn không nghĩ sẽ xen vào chuyện sống chết của Quan Lâm nữa, chỉ bởi vì sợ Lộc Hàm lo lắng mới đáp ứng lưu lại.“Giả hảo tâm!” Quan mẫu nghe được hai người đối thoại, thần tình khinh thường hừ lạnh một Huân không phản ứng lại Quan mẫu nữa, dắt Lộc Hàm đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống. Anh cởi áo khoác khoát lên người Lộc Hàm, ôm lấy bả vai hắn để cậu dựa vào trong ngực mình. Lộc Hàm lúc tối bị Thế Huân giằng co đến quá nửa đêm, chưa ngủ được bao lâu lại phải vội vã đến bệnh viện, hiện tại mệt đến hốc mắt đều muốn đen. Thế Huân đau lòng, trong lòng đặc biệt hối hận vì đã đến bệnh viện xem Quan Lâm.“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, người nhà có thể vào thăm.” Phòng phẫu thuật được đẩy ra, bác sĩ đi ra tuyên bố Quan Lâm qua khỏi nguy hiểm.“Quan Lâm!” Cha mẹ của Quan Lâm lập tức vọt vào.“Chúng ta cũng vào xem đi.” Lộc Hàm theo ghế trên đứng lên, cùng Thế Huân nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.“Quan Lâm, sao con ngốc nghếch như vậy, con nếu có chuyện gì thì mẹ biết tính sao đây…” Quan mẫu chạy tới giường bệnh ôm lấy Quan Lâm, thất thanh khóc rống.“Thế Huân…” Quan Lâm vẫn chưa để ý tới mẹ mình đang khóc, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chăm chú Thế Huân đang đứng phía Huân vẫn chưa tính đi qua, nhưng bị Lộc Hàm ở bên cạnh đẩy vài cái mới nhích bước, anh dắt Lộc Hàm cùng đi đến trước giường bệnh.“Thế Huân Thế Huân… Chúng ta tiếp tục cùng một chỗ được không…” Quan Lâm dùng bàn tay quấn đầy băng gạt bắt lấy cánh tay Thế Huân.“Quan Lâm, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta hiện tại đã không còn bất kỳ quan hệ nào, cũng không có khả năng một lần nữa cùng một chỗ.” Thế Huân không có biện pháp bỏ bàn tay đang bị thương của Quan Lâm ra, nhưng cũng lập tức cự tuyệt yêu cầu của hắn.“Thế Huân…” Quan Lâm nước mắt chảy dài, gắt gao nắm lấy tay Thế Huân không buông.“Quan Lâm nhà chúng ta bị các người hại thành ra như vậy, ngươi là kẻ thứ ba còn có mặt mũi mà đứng ở chỗ này sao!?” Quan mẫu chịu không nổi con trai của mình đáng thương, bắt đầu đối Lộc Hàm châm chọc khiêu khích.“Con không phải là kẻ thứ ba! Con chưa bao giờ xen vào tình cảm của Thế Huân và Quan Lâm, lúc họ còn đang quen nhau, Thế Huân căn bản là chưa biết đến con. Con là sau khi họ chia tay, mới cùng Thế Huân cùng một chỗ. Con biết điều kiện của mình so ra đều kém Quan Lâm, nhưng mà chỉ cần Thế Huân còn yêu con, con liền nhất định không buông tay!” Lộc Hàm giữ chặt Thế Huân đang muốn ra mặt vì mình, cũng không thể cả đời đều đứng ở phía sau Thế Huân để anh bảo vệ. Cậu tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Quan mẫu, cùng Thế Huân mười ngón giao triền, vô cùng vững vàng nói ra suy nghĩ của mình.“Ngươi…” Quan mẫu bị nghẹn cứng họng nói không ra lời.“Lộc Hàm, anh yêu em.” Thế Huân nắm chặt tay Lộc Hàm, khẳng định tình yêu của mình.“Thế Huân, chúng ta về nhà.” Lộc Hàm nhếch lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu nhất.“Được, chúng ta về nhà.” Thế Huân gỡ ra bàn tay còn đang nắm chặt cánh tay mình của Quan Lâm ra, dắt Lộc Hàm rời khỏi phòng bệnh.“Đều tại mẹ! Đều tại mẹ lúc trước giả bệnh hại con và Thế Huân chia tay! Vậy mẹ hiện tại lặp tức bị bệnh nan y đi, ngày mai con liền kết hôn với phụ nữ sinh cháu ẹ!” Quan Lâm vừa thấy Thế Huân đi mất, hổn hển hướng mẫu thân đại phát giận.“Con…” Quan mẫu tức đến hai mắt trợn trắng, lấy hơi lên thiếu chút nữa té xỉu xuống phòng bệnh mẹ con Quan Lâm tranh cãi ầm ĩ cũng không quan hệ đến hai người, Thế Huân và Lộc Hàm cùng nhau trở về căn nhà ấm áp của cả hai.“Ngô…” Hai người vừa mới vào cửa, Thế Huân liền bị Lộc Hàm nhào vào trong ngực cấp tốc hôn môi mềm mại thiếp lên, Thế Huân lập tức hé miệng để cho đầu lưỡi của Lộc Hàm thẳng tiến vào trong miệng mình, hai người ôn nhu mà triền miên dây dưa cùng một tay Lộc Hàm hoàn trụ lấy cổ Thế Huân, đem thân thể nhít lại càng rằng cách một lớp quần áo thật dày, nhưng Thế Huân vẫn có thể cảm giác được tần suất tim đập của Lộc Hàm và mình.“Thế Huân, em yêu anh…” Nụ hôn chấm dứt, Lộc Hàm thiếp nhẹ lên môi Thế Huân, bất giác nói ra một câu, mỗi một chữ đều rõ ràng vô cùng.“Lộc Hàm, em vừa nói yêu vừa hôn anh, anh sẽ nhịn không được đâu… Hậu mặt còn đau hay không!? Bằng không chúng ta tiếp tục…” Lộc Hàm khó có dịp chủ động làm cho Thế Huân nhịn không được nghĩ muốn trêu đùa cậu. Đương nhiên Thế Huân cũng là nói ngoài miệng mà thôi, nhìn sắc mặt mệt mỏi cùng đôi mắt thâm đen của Lộc Hàm, anh cũng không nỡ để cậu phải mệt mỏi thêm.“Ân… được.” Lộc Hàm cảm giác mình đích xác rất mệt, nhưng mà lại không đành lòng cự tuyệt Thế Huân, do dự một chút liền nhẹ nhàng gật đầu.“Lộc Hàm, em cứ nghe lời như vậy sẽ làm anh hư đó. Chúng ta hiện tại đi ngủ trước, chờ em nghỉ ngơi rồi, anh muốn đem tất cả các tư thế tối nay làm làm một lần…” Lộc Hàm nhu thuận làm cho trong lòng Thế Huân vừa cảm động lại đau lòng. Gây sức ép cả đêm, Thế Huân nghĩ hiện tại nên để Lộc Hàm hảo hảo ngủ một giấc. Ôm lấy vai cậu nhỏ giọng đùa giỡ cùng nhau trở về phòng ngủ. “Lâm, Lâm, chúng ta hãy cùng cha mẹ của em nói chuyện một lần nữa, họ nhất định sẽ hiểu và đồng ý để chúng ta sống chung. Còn đứa con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa, sau này cũng sẽ kêu họ là ông nội bà nội…” Thế Huân nắm chặt tay Quan Lâm, biểu tình vô cùng bối rối, đến nói năng cũng có chút lộn xộn.“Thế Huân, không giống nhau! Huyết nùng vu thủy = một giọt máu đào hơn ao nước lã! Nhà anh còn có anh trai anh, nhưng cha mẹ em chỉ có một đứa con trai là em. Mẹ em được chuẩn đoán bị bệnh ung thư, bà khóc lóc nói muốn khi còn sống thấy được em lấy vợ sinh con, có thể nghe cháu ruột của mình kêu một tiếng bà nội. Thế Huân, em yêu anh, nhưng bất hiếu hữu tâm, vô hậu vi đại, em không thể vứt bỏ mẹ em không để ý. Nếu em đồng ý, bà sẽ thỏa mãn được ý nguyện cuối cùng, nói không chừng còn có thể sống thêm năm ba năm nữa, vì vậy em chỉ có thể bỏ qua tình yêu của anh. Thế Huân, chúng ta chia tay đi…” Quan Lâm khe khẽ thở dài, kéo ra từng ngón từng ngón một bàn tay của Thế Huân đang nắm chặt lấy tay mình.“Không! Lâm, anh không đồng ý chia tay! Em nghe anh nói, hãy nghe anh nói…” Thế Huân lần thứ hai bắt lấy tay Quan Lâm, trong lòng lo lắng muốn chết nhưng lại lắp bắp không biết phải nói cái gì mới giữ chân Quan Lâm lại được.“Thế Huân, thực xin lỗi. Hôm nay mẹ em an bày em đi coi mắt, thời gian cũng đã sắp đến. Em đi trước, tạm biệt, quên mất, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, vậy cứ nói vĩnh biệt đi. Hy vọng sau này anh tìm được một đối tượng tốt, chúc anh hạnh phúc!” Quan Lâm từ ghế dài đứng lên, tàn nhẫn đẩy tay Thế Huân ra, cũng không quay đầu lại liền rời đi.“Lâm, Lâm, Lâm…” Thế Huân thì thào nói nhỏ, bàn tay trống rỗng rốt cuộc không bắt được gì…Thế Huân cùng Quan Lâm, hai người đàn ông ở cùng một chỗ năm năm, cũng xem như là một khoảng thời gian khá dài đi, anh còn tưởng mình có thể cùng Quan Lâm thiên trường địa cửu, dù không thể kết hôn nhưng cũng có thể vĩnh viễn sống cùng nhau. Năm năm qua, mọi tình cảm của Thế Huân đều đặt trên người Quan Lâm. Thật cẩn thận giữ gìn đoạn tình cảm này, vậy mà đến cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục phải chia tựa như Quan Lâm đã nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mẹ Quan Lâm bị chuẩn đoán có bệnh ung thư liền dùng cớ này ép Quan Lâm kết hôn, Quan Lâm không thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình chết đi, chỉ có thể nhẫn tâm cùng Thế Huân chia tay, anh có níu kéo cũng không có kết quả. Hơn nữa anh thật có lý do không phải lo lắng như Quan Lâm, anh trai anh sớm đã cưới vợ sinh con, cha mẹ anh từ sớm đã được ẳm cháu, nhưng Quan Lâm chỉ có một em gái, như vậy tính ra đối với mẹ Quan Lâm có điểm không công Huân trong lòng càng nghĩ càng chua sót, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn quán rượu tiếng nhạc điếc tai nhức óc, khiêu vũ có, nói chuyện phiếm cũng có, tiếng người ồn ào, không ai nhận ra ở một góc sáng sủa có một nam nhân thương tổn đang dùng rượu giải sầu.“Mân Thạc, tôi phải về nhà, nếu còn không về mẹ tôi sẽ không cho tôi vào cửa.” Âm thanh xung quan quá lớn, Lộc Hàm chỉ có thể xé cổ họng đối người ngồi đối diện hô to.“Lộc Hàm, cậu đã ba mươi tuổi, sau nhà cậu còn quy định giờ về, mẹ cậu chắc không xem cậu là đứa trẻ ba tuổi mà chăm đi, hèn gì nhiều năm như vậy còn chưa có bạn gái. Không nên về sớm như vậy, tôi hôm nay khó khăn lắm mới gạt được mẹ cậu mang cậu đến quán bar này trải nghiệm, uy uy, cậu mau nhìn, cô gái bên kia trông thế nào!?” Mân Thạc ngồi ở ghế dựa, ánh mắt bắn ra bốn phía, nói vài câu khó nghe với Lộc Hàm, rồi đột nhiên hưng phấn phát mạnh vào cánh tay cậu.“Cậu cũng biết nhà tôi chỉ có hai mẹ con, để bà ở nhà một mình tôi không yên tâm, nên về vẫn hơn.” Lộc Hàm căn bản không có hứng thú nhìn cô gái nào, lại nhắc đến việc đi về.“Biết rồi, biết rồi, cậu chờ tôi một chút.” Mân Thạc trả lời lấy lệ một câu với Lộc Hàm, liền bưng ly rượu hướng cô gái đằng kia đi đến. Mân Thạc đi tán gái, Lộc Hàm ngồi ngốc ở đây cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng là lần đầu tới quán bar, cậu đứng lên bắt đầu nhìn ngắm xung của Lộc Hàm qua đời khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu không tái giá vì sợ cha dượng sẽ đối với cậu không tốt, cho nên hai người cứ như vậy nương tự vào nhau mà sống. Cũng may mẹ cậu có một công việc không tồi, nên cuộc sống trên dưới của mẹ con cũng coi như không gặp vấn đề gì lớn. Lộc Hàm rất hiểu chuyện, biết mẹ một mình nuôi mình thật không dễ dàng nên từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt nghe lời. Khi còn bé, thời điểm các đứa trẻ khác vui chơi, cậu đều ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, giúp mẹ làm việc nhà. Lúc đã trưởng thành nhìn thấy những người đàn ông dùng tiền để tán gái, ăn chơi, Lộc Hàm lại mỗi tháng đều giao tiền lương ẫu thân giữ, còn bản thân chỉ giữ lại một chút ít để tiêu Hàm vẫn luôn làm ẫu thân thực yên tâm, chỉ duy nhất có một lo lắng là cậu đã ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có người bạn gái chính thức nào. Tuy bề ngoài Lộc Hàm không thể tính là một người anh tuấn tiêu soái, nhưng dáng người cao trên dưới 1m8 thon gầy cân xứng, ngũ quan lại ôn nhu nên cũng có thể xưng là ngọc thụ lâm phong. Hơn nữa Lộc Hàm tính tình rất tốt, làm người nho nhã khiêm tốn, lại làm ở Xí nghiệp Ngô thị nổi danh, tiền lương cộng phúc lợi không thấp, tổng hợp lại cũng có thể xem là một người đàn ông có điều kiện là một người đàn ông tốt như vậy, được không ít phụ nữ theo đuổi, cũng có rất nhiều người giúp cậu giới thiệu quá bạn gái, nhưng cuối cùng đều không thành. Mắt thấy tuổi Lộc Hàm càng ngày càng lớn, Lộc mẫu lo lắng vô hoa truỵ lạc, ánh sáng chớp nhoáng làm mắt Lộc Hàm hoa cả lên, đang lúc cậu định thu hồi tầm mắt đi tìm Mân Thạc, thì một đạo thân ảnh thân quen ở một góc sáng sủa làm mắt cậu dừng lại.“Ngô tổng!!!” Lộc Hàm kêu lên một tiếng, cậu làm sao cũng không thể ngờ lần đầu tiên đến quán bar lại có thể gặp được người lãnh đạo cấp cao của Hàm nhìn đến Thế Huân ở góc kia vừa nốc xong một ly rượu, cứ y như là đang uống nước. Sau đó anh thế nhưng vứt cả cái ly, cầm chai rượu lên trực tiếp đổ vào miệng.“Ngô tổng, đừng uống nữa!” Lộc Hàm vội vàng chạy qua. Muốn đoạt lấy bình chai từ trong tay Thế Huân."Lâm, Lâm… anh không muốn chia tay… Đừng rời bỏ anh… Lâm… Không cần đi…” Thế Huân uống đến mông lung, thần trí dường như đã không còn rõ ràng. Lại ngộ nhận Lộc Hàm là Quan Lâm, nắm chặt tay Lộc Hàm, dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn Lâm!? Chia tay!? Nghe được những lời đứt quãng của Thế Huân, Lộc Hàm trong lòng “Lạc!” Một như chúng ta thường than thở, đàn ông tốt tại sao đều đã có bạn trai!? Mặc dù nguyên nhân làm người đàn ông tốt Lộc Hàm không có bạn gái không phải vì cậu có bạn trai, nhưng đại loại cũng không khác biệt lắm. Lộc Hàm thích đàn ông, hơn nữa cậu từ khi phát hiện điều này thì trước sau cũng chỉ thích qua một người, đáng buồn hơn đó lại là yêu thầm. Mà người làm cho Lộc Hàm thầm mến mấy chục năm chính là Ngô Thế nói Lộc Hàm tổng thể được xem là một người đàn ông tốt, thì Thế Huân tuyệt đối là một người đàn ông kiệt xuất. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, dáng người có thể so sánh với huấn luyện viên thể dục, gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng. Bề ngoài của Thế Huân có thể dùng từ hoàn hảo để hình Hàm trước khi đến Ngô thị làm việc đã biết Thế Huân. Đó là vào ngày khai giảng Đại học, Thế Huân thay mặt cho tân sinh viên lên phát biểu, lời nói khéo léo, dáng người tiêu soái, tư thế oai hùng làm cho phần đông những người đứng bên dưới trong đó có cả Lộc Hàm đều mê mụi nhìn lên, trong đầu lưu lại ấn tượng không thể nào phai cuộc sống đại học vài năm sau đó, Thế Huân liền trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường, các hoạt động ngoại khóa đều không hề thiếu bóng dáng của anh, đến học bổng cuối năm cũng có tên anh trên đầu danh sách. Đại khái lúc ấy dù sao vẫn còn là sinh viên, nên Thế Huân không công khai thân phận là GAY của mình, thậm chí còn sắm vai một công tử ăn chơi, bên người luôn có người đẹp vờn quanh, thay bạn gái như thay Hàm những năm đó đều lặng lẽ nhìn mỹ nữ bên cạnh Thế Huân đổi tới đổi lui, biết rõ bản thân chẳng có chút hi vọng nào, vậy mà vẫn không quản được trái tim của mình, thậm chí có đôi khi cậu còn cố ý ở trên đường Thế Huân thường đi qua, để có thể liếc nhìn anh một cái. Chẳng qua chỉ là thoáng gặp, Lộc Hàm sẽ vẫn luôn ngóng nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Thế Huân, mà đối với Thế Huân, Lộc Hàm chỉ là một kẻ qua đường xa lại không hơn không kém.

hai con người một cuộc đời